Chỉ số khốn khổ của Mỹ tăng: Nền kinh tế rơi vào tình trạng báo động?
Đặng Thùy Linh
Junior Analyst
Có nhiều bình luận về sức mạnh của nền kinh tế Hoa Kỳ và sự không công bằng khi đánh giá nền kinh tế này không quá xuất sắc. Liệu đây có thực sự là "nền kinh tế mạnh nhất từ trước đến nay" không?
Rõ ràng, Mỹ không phải là "nền kinh tế mạnh nhất từ trước đến nay”.
Tỷ lệ thất nghiệp của Mỹ đã tăng lên 4.1%, mức đỉnh trong ba năm, và cao hơn đáng kể so với năm 2019. Vào tháng 6, việc làm trong khu vực công tăng 70,000, điều này đã thúc đẩy việc làm trong biên chế tăng thêm 206,000. Một phần ba việc làm trong khu vực công được trả lương bằng cách vay nợ. Cả tỷ lệ việc làm trên dân số và tỷ lệ tham gia lực lượng lao động đều thấp hơn mức trước đại dịch và người nhập cư chiếm toàn bộ sự gia tăng lực lượng lao động kể từ khi xảy ra đại dịch, theo Cục Thống kê Lao động và Nghiên cứu Ned Davis.
Lạm phát vẫn dai dẳng và người dân đã mất hơn 24% sức mua kể từ năm 2019, mức tăng trưởng tiền lương thực tế âm 0.6% trong giai đoạn từ tháng 1/2021 đến tháng 6/2024. Tăng trưởng tiền lương thực tế trong năm 2024 chỉ đạt 0.8% so với cùng kỳ năm trước.
Điều này cho thấy lý do tại sao chỉ số khốn khổ (Misery Index) của Hoa Kỳ tăng từ mức 6.8% vào tháng 1 lên 7.4% vào tháng 6. Chỉ số khốn khổ, đo lường tình trạng thất nghiệp và lạm phát, đã chạm đáy vào năm 2023 và trở nên tồi tệ hơn kể từ đó, hiện chỉ số này còn cách xa mức trước đại dịch là 5.4%.
Tất cả những yếu tố này giúp chúng ta hiểu tại sao người Mỹ lại bi quan về tình hình kinh tế. Mặc dù có những thông điệp về cơ cấu lại thu nhập, chính sách xã hội và bình đẳng, nhưng người dân Mỹ cơ bản vẫn nghèo đi, chỉ có những người giàu mới có thể cải thiện tình hình của mình, xoay xở với lãi suất cao và lạm phát nhờ đầu tư vào thị trường chứng khoán. Điều này không quá ngạc nhiên, nhưng vẫn cần lưu ý. Nợ gia tăng, thâm hụt ngân sách và thuế không hề mang tính xã hội.
Vấn đề đối với hầu hết người Mỹ là việc chi trả các nhu cầu thiết yếu ngày càng khó khăn mặc dù chi tiêu chính phủ ở mức kỷ lục.
Có một lý do khiến chúng ta nên lo lắng về tình trạng bất bình đẳng và nghèo đói gia tăng. Hiệu ứng placebo của chi tiêu chính phủ đối với GDP đang giảm dần. Tổng thu nhập quốc nội thực tế (GDI) tăng 1.3% trong quý đầu tiên, điều chỉnh giảm 0.2 điểm phần trăm so với ước tính trước đó, cho thấy sự chậm lại của nền kinh tế. Theo Cục Phân tích Kinh tế, GDP thực và GDI thực trung bình, một thước đo bổ sung nhằm đo lường hoạt động kinh tế của Hoa Kỳ (có trọng số ngang nhau đối với GDP và GDI), đã tăng 1.4% trong quý đầu tiên.
Nếu nhìn về tương lai, người Mỹ sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn:
- Nghèo đói hơn nữa với các chính sách theo chủ nghĩa Keynes
- Thực hiện một bước ngoặt mạnh mẽ hướng tới tăng trưởng, trong đó chính sách tập trung vào mục tiêu cải thiện thu nhập khả dụng, tăng đầu tư, tăng năng suất cũng như tăng trưởng kinh tế thực.
Chúng ta biết rằng việc cắt giảm thâm hụt hiện tại bằng cách tăng thuế là điều không thể. Không có khoản thu nào có thể tạo ra hai nghìn tỷ USD mỗi năm, và việc tăng thêm thuế sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến đầu tư. CBO dự kiến chi tiêu sẽ đạt 24.9% GDP vào năm 2036, trong khi doanh thu sẽ đạt mức kỷ lục (18%) nhưng không đủ để bù đắp chi tiêu. Nếu Fed tiếp tục vay nợ, người Mỹ sẽ phải chịu đựng tác động của lạm phát cũng như chi phí nhà ở tăng cao. Sức mua của đồng USD sẽ tiếp tục giảm. Tuy nhiên, việc tạo ra 2 nghìn tỷ USD GDI có hiệu quả sẽ dễ dàng hơn so với việc đánh thuế thêm 2 nghìn tỷ USD mỗi năm từ nền tảng tài chính hiện có.
Giải pháp duy nhất cho nước Mỹ là các chính sách ủng hộ tăng trưởng, ủng hộ doanh nghiệp nhằm bảo vệ sức mua của đồng USD. Những biện pháp, vốn được coi là các chính sách xã hội, chỉ khiến người dân nghèo hơn và làm tổn hại tầng lớp trung lưu.
Zerohedge