Trung Quốc và nghịch lý tăng trưởng: Khi không đặt mục tiêu lại là lựa chọn tối ưu
Ngọc Lan
Junior Editor
Tại Trung Quốc, những tin tức kinh tế ảm đạm đang dần trở nên quen thuộc. Loạt báo cáo hàng tháng mới nhất phác họa bức tranh một nền kinh tế tuy không hoàn toàn sụp đổ, song yếu ớt hơn nhiều so với kỳ vọng của giới quan chức. Kết luận cũ mà vẫn đúng so với tình trạng nền kinh tế Trung Quốc hiện nay là cần thêm những liều thuốc kích thích để đạt được các mục tiêu do Chủ tịch Tập Cận Bình đề ra. Tuy nhiên, câu chuyện này dường như đang trở nên nhàm chán.
Mặc dù vậy, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện những chi tiết đáng chú ý. Gần đây nhất, ông Tập dường như đã hạ thấp cam kết đạt mục tiêu tăng trưởng thiêng liêng 5% trong năm nay. Tiếp đó, trong một động thái hiếm thấy, PBoC đã đưa ra tuyên bố đi kèm với những số liệu tín dụng kém khả quan. Những diễn biến này làm dấy lên suy đoán về khả năng sớm hạ lãi suất, có thể kèm theo các biện pháp mới nhằm thúc đẩy tăng trưởng. Dù được kỳ vọng sẽ mang lại tác động tích cực, song cần nhớ rằng PBoC vốn nổi tiếng với lập trường điều hành thận trọng đến cực đoan.
Hãy khởi đầu bằng việc điểm qua bộ số liệu mới nhất được công bố vào ngày thứ Bảy: Doanh số bán lẻ tăng thấp hơn dự kiến, sản xuất công nghiệp không đạt ước tính, đầu tư yếu kém, và tỷ lệ thất nghiệp tăng nhẹ. Các bản phân tích được đưa ra vào thứ Hai đồng loạt kêu gọi Bắc Kinh cần có sự quan tâm sâu sắc hơn để xử lý bức tranh kinh tế ảm đạm này. Tuy nhiên, cùng lúc đó, các chuyên gia cũng dự đoán rằng bất kỳ biện pháp can thiệp nào cũng khó lòng đủ sức để xoay chuyển tình thế. Quả thật, nền kinh tế Trung Quốc - nền kinh tế lớn thứ hai thế giới - như một con tàu đại dương khổng lồ, không thể đột ngột thay đổi hướng đi trong chốc lát.
Liệu điều gì sẽ xảy ra nếu mục tiêu tăng trưởng của Đảng Cộng sản Trung Quốc không còn là một thước đo tối thượng? Khi nền kinh tế Trung Quốc đã chậm lại so với nhịp độ chóng mặt của cuối thập niên 90 và đầu thiên niên kỷ mới - thời kỳ mà tăng trưởng hai con số là chuyện thường thấy - việc đạt được mục tiêu đề ra ngày càng trở nên khó khăn. Mối lo ngại hiện hữu là các quan chức, đặc biệt ở cấp địa phương, có thể đeo đuổi những dự án có giá trị đáng ngờ chỉ để góp phần đạt chỉ tiêu. Trong giới đầu tư, từ lâu đã tồn tại nghi vấn rằng các số liệu thống kê được "làm đẹp" để tạo ra kết quả như ý.
Thông lệ đặt mục tiêu tăng trưởng đã ăn sâu vào truyền thống quản lý kinh tế của Trung Quốc. Tuy nhiên, Bắc Kinh đã khôn ngoan tạm gác lại thông lệ này vào năm 2020 khi đại dịch ập đến. Năm đó, GDP chỉ tăng được khoảng 2%. Mục tiêu 5% hiện tại cho phép một biên độ dao động nhỏ, dù vậy sẽ cần rất nhiều dũng khí để một cán bộ nào đó dám nghĩ rằng mình được phép không đạt chỉ tiêu. Tăng trưởng thấp hơn đáng kể sẽ bị xem như một thất bại, trong khi vượt chỉ tiêu có thể mở ra cơ hội thăng tiến rộng mở. Nhìn chung, giới kinh tế học thuộc khu vực tư nhân đều nhận định rằng khả năng không đạt mục tiêu là rất cao. Các tổ chức tài chính hàng đầu như Goldman Sachs, Morgan Stanley và Citigroup đều cho rằng mức tăng trưởng thực tế có thể chỉ đạt khoảng trên dưới 4%.
Đồng thời, động thái của PBoC trong việc đề xuất các sáng kiến nhằm thiết lập một mức sàn cho tăng trưởng cũng hết sức đáng chú ý. Vào cuối ngày thứ Sáu, ngân hàng này đã tuyên bố: "Chúng tôi sẽ coi việc duy trì sự ổn định giá cả và thúc đẩy sự phục hồi nhẹ của giá cả là một cân nhắc trọng yếu trong chính sách tiền tệ." Mặc dù mọi cơ quan quản lý tiền tệ đều hướng đến mục tiêu ổn định giá cả, song trong bối cảnh của Trung Quốc, điều này hàm ý một sự chú trọng đặc biệt đến rủi ro giảm phát. Hiện tại, tỷ lệ tăng giá tiêu dùng đang chững lại quanh ngưỡng 0%, một tình trạng đáng báo động.
Bắc Kinh đã thực hiện một số bước đi thận trọng nhằm đối phó với thách thức kép của xã hội đang già hóa và lực lượng lao động đang suy giảm. Cụ thể, tuổi nghỉ hưu của nam giới được nâng lên 3 năm, lên 63 tuổi, trong khi nữ giới sẽ về hưu ở độ tuổi 55 hoặc 58, tùy thuộc vào vai trò công việc. Mặc dù biện pháp này chưa thể tạo ra tác động tức thì đến GDP, nhưng nó sẽ được triển khai dần dần trong hơn một thập kỷ tới. Đáng chú ý, đây là sự thừa nhận rõ ràng về thực trạng Trung Quốc đang phải đối mặt với vấn đề ở cả hai đầu của phổ tuổi dân số: tỷ lệ sinh suy giảm trong khi tuổi thọ ngày càng cao. Dù đây là lần đầu tiên tuổi nghỉ hưu được điều chỉnh kể từ năm 1978, một câu hỏi đáng suy ngẫm đặt ra là liệu bước đi này có quá muộn màng? Trung Quốc đã mất quá nhiều thời gian để chôn vùi chính sách một con, và giờ đây đang vật lộn để nâng cao tỷ lệ sinh.
Đôi khi, những chỉ thị từ trên lại phát huy hiệu quả quá mức mong đợi. Trong bối cảnh đó, việc bắt đầu nhận thức rằng các mục tiêu GDP đặt ra một cách võ đoán không phải là điều bất khả xâm phạm mà chính là một dấu hiệu tích cực. Hơn nữa, cách tiếp cận này còn có ưu điểm là phản ánh chân thực hơn về thực trạng nền kinh tế.
Bloomberg