101,000 tỷ USD: "Chiếc vòng kim cô" vô hình của giới thượng lưu?
Quỳnh Chi
Junior Editor
Trong thời đại số hóa ngày nay, tấm màn bí mật về cách thức giới siêu giàu thao túng xã hội đang dần được vén lên. Người dân khắp nơi đang thức tỉnh và nhận ra rằng họ đang bị điều khiển bởi một mạng lưới tài chính tinh vi, được thiết kế bởi những ông trùm quyền lực ngầm trên toàn cầu.
Trọng tâm của guồng máy quyền lực này chính là 'nợ' - một công cụ tài chính được các thế lực thượng tầng sử dụng để giam cầm mọi thực thể trong xã hội, từ người dân bình thường, doanh nghiệp cho đến cả những chính phủ. Châm ngôn cổ xưa 'người đi vay là nô lệ của kẻ cho vay' đã tồn tại hàng nghìn năm như một lời cảnh tỉnh, thế nhưng ngày nay hàng tỷ con người vẫn đang tự nguyện đặt mình vào xiềng xích của các tập đoàn tài chính khổng lồ. Cơ chế nô dịch này hoạt động một cách vô cùng tinh vi: Khi bạn vay tiền từ một định chế tài chính, bạn không chỉ phải trả lại số tiền gốc, mà còn phải gánh một khoản lãi khổng lồ - thường lớn hơn rất nhiều so với số tiền ban đầu bạn vay. Điều này biến người vay thành những 'nô lệ thời hiện đại', phải dành phần lớn cuộc đời để làm việc kiệt sức, chỉ để trả nợ cho những ông chủ ngân hàng vô hình. Đây không đơn thuần là một giao dịch tài chính bình thường - đó là một hệ thống được thiết kế tinh vi để chuyển giao của cải từ tầng lớp lao động đến giới thượng lưu, từ người nghèo đến người giàu, từ những người tạo ra giá trị thực đến những kẻ chỉ biết 'thu lợi nhuận' từ đồng tiền của người khác.
Vay mượn đôi khi là điều bất khả kháng trong cuộc sống. Tuy nhiên, điều đang diễn ra tại Mỹ trong 30 năm qua đã vượt xa ranh giới của “nhu cầu thiết yếu”, biến thành một cơn nghiện nợ không thể kiểm soát. Khoản nợ khổng lồ 36 nghìn tỷ USD của chính phủ liên bang đang là tâm điểm chú ý, nhưng đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Từ chính quyền địa phương đến các doanh nghiệp và hàng triệu hộ gia đình Mỹ đều đang chìm ngập trong đầm lầy nợ nần.
Những con số từ Cục Dự trữ Liên bang (Fed) vẽ nên một bức tranh đáng báo động: Tổng dư nợ trong hệ thống đã tăng chóng mặt từ 20 nghìn tỷ USD vào giữa thập niên 90 lên tới con số không tưởng 101 nghìn tỷ USD hiện nay. Để hiểu rõ hơn về quy mô của con số này - chỉ trong vòng 30 năm, chúng ta đã tích lũy thêm 80 nghìn tỷ USD nợ. Đây không phải là kết quả của sự phát triển tự nhiên, mà là hệ quả của một guồng máy tài chính được thiết kế để gia tăng gánh nặng nợ nần.
Trong trò chơi nợ nần này, luôn có kẻ thắng người thua. Mỗi đồng nợ tăng thêm không chỉ là xiềng xích trói buộc tự do tài chính của con nợ, mà còn là công cụ chuyển dịch của cải từ người vay sang người cho vay. Từng giọt mồ hôi, từng đồng tiền làm ra đều dần dần chảy về túi chủ nợ - một quy luật nghiệt ngã áp dụng từ cá nhân đến quốc gia.
Đây chính là cách thức các ông trùm tài chính toàn cầu xây dựng đế chế của họ. Bằng việc tạo ra sự phụ thuộc về tài chính, họ đã phát triển một trong những cỗ máy sinh lời hiệu quả nhất trong lịch sử nhân loại. Mỗi khoản vay mới là một mắt xích trong dây chuyền nô lệ tài chính tinh vi này.
Điều đáng lo ngại là đa số người vay không nhận thức được toàn bộ chi phí thật sự của khoản nợ. Hãy lấy một ví dụ điển hình: Theo tính toán từ mortgagecalculator, một gia đình vay 400,000 USD để mua nhà với lãi suất 6.98% trong 30 năm sẽ phải trả tổng cộng 556,102.18 USD tiền lãi. Nói cách khác, sau 30 năm làm việc cật lực, họ không chỉ mua một căn nhà cho chính mình mà còn gián tiếp tặng một căn nhà tương tự cho ngân hàng thông qua khoản lãi khổng lồ này.
Đây không đơn thuần là những con số trên giấy - đó là câu chuyện về hàng triệu gia đình Mỹ đang phải làm việc kiệt sức để trả nợ, về những giấc mơ bị trì hoãn, và về tương lai tài chính ngày càng bấp bênh. Mỗi đồng lãi trả cho ngân hàng là một đồng bị rút ra khỏi nền kinh tế thực, khỏi việc đầu tư cho con cái, và khỏi việc tích lũy cho tuổi già.
Giải pháp là chúng ta cần ngừng nuôi dưỡng hệ thống này. Các định chế tài chính đang tích lũy khối tài sản khổng lồ thông qua việc tạo ra sự phụ thuộc về tài chính đối với toàn xã hội.
Một thực tế đáng buồn là nhiều người Mỹ đang chìm trong nợ nần do chi phí sinh hoạt tăng nhanh hơn thu nhập. Xã hội tự do từng tự hào về việc đảm bảo mức thù lao xứng đáng cho người lao động. Động lực thị trường tự do đã thúc đẩy nền kinh tế Mỹ phát triển mạnh mẽ trong nhiều thập kỷ, tạo ra phần thưởng xứng đáng cho sự cần cù của người dân. Hoa Kỳ được biết đến như vùng đất của cơ hội, nơi xây dựng tầng lớp trung lưu lớn nhất trong lịch sử nhân loại nhờ vào lao động chăm chỉ.
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi. Toàn cầu hóa và đột phá công nghệ đã làm suy giảm mạnh mẽ giá trị của lao động Mỹ. Tự động hóa, robot và trí tuệ nhân tạo khiến nhiều vị trí công việc trở nên dư thừa. Đồng thời, người lao động Mỹ phải đối mặt với sự cạnh tranh từ lực lượng lao động toàn cầu. Các tập đoàn đa quốc gia thường phải cân nhắc giữa việc đặt nhà máy tại Mỹ hay các nước đang phát triển - nơi chi phí nhân công chỉ bằng 1/10, không có yêu cầu về phúc lợi và ít chịu sự điều tiết của chính phủ.
Làm sao công nhân Mỹ có thể đứng vững trong cuộc chiến việc làm toàn cầu này? Khi sức lao động đã trở thành món hàng được mua bán tự do trên thị trường quốc tế, một công nhân Mỹ khó lòng đấu lại với người lao động từ các nước đang phát triển - những người sẵn sàng làm việc cả ngày chỉ với đồng lương 2 USD/giờ để mưu sinh.
Đây chính là cái giá phải trả khi chính trị gia áp đặt chính sách "tự do thương mại". Người lao động Mỹ chưa bao giờ ngờ tới một ngày họ phải cạnh tranh trực tiếp với công nhân từ Philippines hay Malaysia để giữ việc làm của mình. Nhưng đó là hiện thực tàn khốc của toàn cầu hóa.
Trong lúc người lao động vật lộn, giới lãnh đạo doanh nghiệp đang hưởng thụ thành quả từ làn sóng toàn cầu hóa này. Khoảng cách thu nhập giữa CEO và công nhân đã tăng chóng mặt từ tỷ lệ 30:1 năm 1950 lên tới 268:1 hiện nay - một con số phản ánh sự bất bình đẳng đang ngày càng trầm trọng.
Toàn cầu hóa đã tạo ra một quy luật tàn khốc: người giàu không ngừng tích lũy của cải trong khi người nghèo ngày càng chìm sâu vào vực thẳm đói nghèo. Giới thượng lưu đặc quyền đang thu về những khoản lợi nhuận khổng lồ bằng cách khai thác triệt để nguồn nhân công giá rẻ ở các nước đang phát triển. Hậu quả là tầng lớp trung lưu Mỹ - xương sống của nền kinh tế - đang tan biến với tốc độ chóng mặt.
Cỗ máy kinh tế này được thiết kế một cách tinh vi và tàn nhẫn: mọi đồng lợi nhuận đều được định hướng chảy về túi nhóm thiểu số nắm giữ quyền lực ở đỉnh kim tự tháp. Trong khi đó, hàng triệu người Mỹ bình thường dù đổ mồ hôi, nước mắt làm việc đến kiệt quệ vẫn không thể thoát khỏi vòng xoáy nghèo đói. Nhiều gia đình phải vật lộn với 2-3 công việc cùng lúc, chỉ để có đủ tiền trang trải các chi phí sinh hoạt cơ bản như tiền nhà, điện nước và thực phẩm.
Bức tranh xã hội ngày càng ảm đạm hơn khi số người phải xếp hàng nhận cứu trợ lương thực và rơi vào cảnh vô gia cư đang tăng với tốc độ chưa từng thấy trong lịch sử. Mỗi ngày trôi qua là một kỷ lục buồn mới được thiết lập. Thế nhưng, giới tinh hoa vẫn tiếp tục phát đi những thông điệp ngạo mạn về một nền kinh tế Mỹ "đang phát triển tốt đẹp". May mắn thay, người dân đã thức tỉnh và không còn bị ru ngủ bởi những luận điệu tuyên truyền này - điều đó được phản ánh rõ nét qua kết quả của cuộc bầu cử vừa qua.
Đã đến lúc nước Mỹ phải quay trở về với một mô hình kinh tế thực sự công bằng và nhân văn - nơi những người lao động chân chính được tôn vinh, nơi mồ hôi và nỗ lực được đền đáp xứng đáng. Chúng ta cần xây dựng lại một nền kinh tế lấy tầng lớp trung lưu làm trụ cột, tập trung vào việc phát triển các doanh nghiệp nội địa vững mạnh và bảo vệ quyền lợi chính đáng của người lao động Mỹ.
Tuy nhiên, nếu người dân không nhanh chóng hành động, giá trị lao động sẽ tiếp tục rơi tự do không điểm dừng. Và nếu bạn nghĩ tình hình hiện tại đã đủ tệ, hãy thử tưởng tượng kịch bản khi trí tuệ nhân tạo (AI) bắt đầu thay thế hàng triệu việc làm trong một tương lai không xa. Đó sẽ là một cơn địa chấn kinh tế - xã hội có thể làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt thị trường lao động như chúng ta từng biết.
Liệu chúng ta sẽ đứng nhìn mức sống của người Mỹ tụt xuống ngang các nước đang phát triển, hay chúng ta sẽ đứng lên đấu tranh? Nạn nhân lớn nhất của cuộc khủng hoảng này chính là thế hệ tương lai. Các chỉ số kinh tế vĩ mô đã rất đáng báo động, nhưng nhìn vào tác động với trẻ em, bức tranh còn ảm đạm hơn nhiều: 16% trẻ em Mỹ đang sống dưới ngưỡng nghèo khó và 14 triệu em phải phụ thuộc vào tem phiếu thực phẩm.
Những con số thống kê lạnh lùng đang vẽ nên một bức tranh đau lòng về tương lai thế hệ trẻ Mỹ: Cứ hai đứa trẻ sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này, sẽ có một em phải trải qua những bữa ăn nhờ vào tem phiếu thực phẩm trước khi bước vào tuổi trưởng thành. Thật chua xót cho một quốc gia từng là biểu tượng của sự thịnh vượng và là niềm mơ ước của cả thế giới.
Trong khi hàng triệu trẻ em đang phải đối mặt với bữa ăn thiếu thốn, giới siêu giàu lại đang sống trong những tòa lâu đài xa hoa chưa từng thấy. Số lượng triệu phú đã tăng vọt một cách chóng mặt - từ 8 triệu người năm 2009 lên đến 22 triệu người hiện nay. Nhưng thay vì dòng chảy của cải lan tỏa đến mọi tầng lớp xã hội, nó lại như một dòng sông bị chặn đứng, chỉ tích tụ vào tay một nhóm nhỏ đặc quyền. Một thực tế phũ phàng: 50% dân số nghèo nhất - tương đương hơn 160 triệu người Mỹ - chỉ nắm giữ vỏn vẹn 2.5% tổng tài sản quốc gia.
Tiếng chuông cảnh báo từ giới chuyên gia đã liên tục vang lên suốt hơn một thập kỷ qua, nhưng dường như càng ngày vực sâu bất bình đẳng càng rộng thêm. Làm sao một xã hội có thể đứng vững khi chỉ phục vụ cho lợi ích của 10% người giàu có nhất, trong khi 90% còn lại phải vật lộn để sinh tồn trong guồng quay bóc lột không ngừng nghỉ?
Đã đến lúc chúng ta phải hành động - không phải bằng những lời hứa suông hay những kế hoạch trên giấy, mà bằng một cuộc cách mạng toàn diện trong hệ thống tài chính. Chúng ta cần những cải cách mạnh mẽ và triệt để, những hành động cụ thể và quyết liệt để phá vỡ vòng xoáy nợ nần đang siết chặt xã hội. Thời gian không còn nhiều, và mỗi ngày trì hoãn là thêm một ngày chúng ta đẩy tương lai con em mình vào bóng tối.
ZeroHedge