Mỹ đang đánh mất vị thế tại châu Á
Lê Hải Linh
Junior Analyst
Chiến lược khoanh vùng chuỗi cung ứng của Trung Quốc đang được đánh giá cao
Sự cạnh tranh ngày càng gay gắt giữa Mỹ và Trung Quốc gây áp lực lên thị trường tự do. Hóa ra, việc để cho các bộ trưởng quốc phòng hoặc bộ trưởng ngoại giao điều tiết chính sách thương mại không giúp cho hàng hóa di chuyển thuận lợi hơn qua biên giới. Tuy nhiên, cũng như việc toàn cầu hóa đang lung lay, một cuộc đua giành ảnh hưởng thương mại ở khu vực đông dân nhất và phát triển nhanh nhất thế giới đã bắt đầu. Đó là một cuộc đua mà Trung Quốc đang âm thầm chiến thắng.
Cả Mỹ và Trung Quốc đều muốn tuyên bố với các nước châu Á về lợi ích của các hiệp định khu vực mà họ tài trợ (mỗi hiệp ước đều loại trừ cường quốc đối thủ của họ). Vào ngày 27 tháng 5, một nhóm gồm 14 quốc gia đã đồng ý thiết lập một hệ thống cảnh báo sớm về các vấn đề trong chuỗi cung ứng—viên gạch xây dựng đầu tiên trong Khuôn khổ Kinh tế Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương (IPEF), đề xuất trọng tâm của Tổng thống Joe Biden. Vào ngày 2 tháng 6, Hiệp định Đối tác Kinh tế Toàn diện Khu vực (RCEP), một thỏa thuận thương mại do Trung Quốc hậu thuẫn bao gồm Úc, Nhật Bản, New Zealand, toàn bộ Đông Nam Á (trừ Đông Timor) và Hàn Quốc, đã có hiệu lực tại Philippines. thành viên cuối cùng trong số 15 thành viên của hiệp ước phê chuẩn nó.
Lúc đầu, hai hiệp ước trông hầu như không có gì nổi bật. Các nhà đàm phán Mỹ không quan tâm đến việc cung cấp khả năng tiếp cận thị trường lớn hơn cho các nhà xuất khẩu châu Á, cướp đi lý do tồn tại của một thỏa thuận thương mại. Các nhà phê bình coi RCEP là rộng nhưng nông vì nó không bao gồm quyền lao động, môi trường và doanh nghiệp nhà nước.
Tuy nhiên, bất chấp những hạn chế đó, RCEP đã mở rộng sức mạnh thương mại của Trung Quốc. Mặc dù giá trị xuất khẩu của Trung Quốc sang Mỹ và EU lần lượt giảm 15% và 5% trong 5 tháng tính đến tháng 6 so với cùng kỳ năm 2022, xuất khẩu sang Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á đã tăng 8% so với cùng kỳ năm ngoái. Khối mười thành viên này hiện là đối tác thương mại lớn nhất của Trung Quốc.
Điều tốt là phạm vi mà RCEP đã đạt được nhiều tiến bộ nhất—hài hòa các quy tắc xuất xứ đối với xuất khẩu hàng hóa—rất quan trọng đối với chuỗi cung ứng phức tạp chạy khắp trung tâm sản xuất lớn nhất thế giới. Trên thực tế, thỏa thuận này tạo ra một thị trường duy nhất cho hàng hóa trung gian đi đến sản phẩm cuối cùng, giúp RCEP ngăn chặn cái gọi là “nồi lẩu thập cẩm” của hàng chục thỏa thuận thương mại chồng chéo mà các nhà xuất khẩu phải vật lộn để tiêu hóa.
Aditya Gahlaut của ngân hàng HSBC cho biết, điều đó làm cho khu vực trở thành “một loại mạng lưới cung ứng miễn thuế”. Sự phức tạp giảm đi sẽ hấp dẫn hơn đối với vô số doanh nghiệp nhỏ của châu Á và khuyến khích đầu tư vào sản xuất diễn ra ở các nước CEP, thay vì ở những nơi khác.
Một điểm hấp dẫn khác là RCEP có thể làm cho các thành viên của nó trở nên giàu có hơn. Điều này sẽ không đến từ việc cắt giảm thuế quan, vốn quá nhỏ bé để trở thành vấn đề. Một nghiên cứu gần đây của Ngân hàng Thế giới dự đoán rằng RCEP sẽ chỉ tăng thu nhập thực tế của địa phương lên 0.07% vào năm 2035. Thay vào đó, lợi ích sẽ đến dưới hình thức cải thiện năng suất do ít xung đột thương mại hơn và quy tắc xuất xứ tự do hơn. Thương mại giữa các quốc gia RCEP có thể tăng tới 12% so với cùng kỳ, so với kịch bản không có thỏa thuận.
Vẫn còn thời gian để IPEF bắt kịp. Một số đồng minh châu Á của Mỹ hy vọng chiến thắng của Biden trong cuộc bầu cử tổng thống năm tới sẽ thay đổi tâm trạng ở Washington, tạo điều kiện cho tiến trình nhanh hơn. Bây giờ điều đó có vẻ lạc quan. Một nhà đàm phán thương mại nói đùa rằng việc Ấn Độ trở thành thành viên của IPEF là một tín hiệu cho thấy bất kỳ thỏa thuận nào khác trong tương lai sẽ không có nhiều thực lực. Chính phủ Ấn Độ đã chọn không tham gia cả Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (tiền thân táo bạo hơn của IPEF) và RCEP, đang cố tình tránh các hiệp định thương mại đa phương thuần túy có ý nghĩa kinh doanh. Bằng cách tạo ra một mạng lưới rộng lớn, Mỹ đã đảm bảo rằng IPEF chỉ có thể phát triển theo tốc độ của thành viên chậm nhất.
The Economist